Thứ Tư, 9 tháng 5, 2012

XUÂN LƯU LẠC

Nơi ta đón xuân
Một phương trời xa lạ
Lời hát ấm lòng qua kẽ lá
Điệu nhạc buồn rỉ rả hạt mưa rơi
Nỗi buồn đất khách quê ngươi!
Ngày ấy qua rồi
Thôi! Nhớ về chi nữa
Tình là khói lửa
Cuộc đời như giữa dòng trôi
Nguồn về biển khơi
Ác dữ qua bao thác ghềnh
Và hiền hòa
Như chiếc thuyền con trẻ thả
Mạch đời hối hả
Khua mái chèo giữa vô tận mênh mông
Buổi đầu gặp em
Sóng trào lên dữ dội
Rồi lặng yên
Bỏ lại bên bờ
Một dải phù sa
Ký ức đi qua.
Cái kiếp tha phương
Ta say sưa với chén rượu đời thường
Vần thơ như ai bẻ nửa.
Thương cuộc đời bao nỗi trắng đen
Vẫn là em,
Như dòng sông quê êm đềm
Chỉ xao sóng
Và ru lời ru muôn thuở.
Cái ngày gặp em, chỉ để nhớ
Như giọt lệ sầu, kẻ ở người đi
Rồi một ngày kia,
Nếu kiếp luôn hồi tái ngộ
Chợt thấy em hiện về đâu đó
Vẫn mặn mà ngây thơ bé nhỏ
Em bên ta hai đứa dẫn nhau đi
Bỏ lại bên trời khối hận biệt ly
Em ơi! Buồn mà chi, có nhớ cội nguồn
Thì về quê ăn tết
Đất mẹ dẫu còn nghèo
Vẫn thơm lừng trái ngọt quê hương
Vẫn vòng tay dang rộng yêu thương
Ôm chùm lấy đứa con đời lưu lạc.

              Xuân 2002 - Nhâm Ngọ


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét