Đông bắc đã về xơ xác cây
Quanh vườn ngõ lối lá rơi đầy
Quên sao giọng nói cùng môi thắm
Nhớ hỡi nét cười với má hây
Chín đợi mười chờ bao luyến nhớ
Năm hò bảy hẹn lắm nồng say
Em xa để một trời hoang lạnh
Đành gởi thơ buồn với gió bay
thơ mời họa:xuân lộc
{tiếng quê hương}
ĐÔNG VỀ
Lá rụng rơi vàng dưới gốc cây
Đông sang gió lạnh tuyết giăng đầy
Ong sa đáy núi nhuần mưa thắm
Bướm đỗ lưng đồi gội nắng hây
Lữ khách sinh tình ôm mộng tỉnh
Tao nhân tức cảnh thả hồn say
Lòng sông nguyệt rọi mây trời tím
Đôi bóng chim chiều sải cánh bay
trần ngộ mến họa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét