Thứ Ba, 27 tháng 11, 2012

LẼ MỘNG ĐỜI

LẼ MỘNG ĐỜI

Một viên ngọc quý giữa trần ai
Đã mấy lâu nay chẳng giũa mài
Khiến kẻ vô tình coi rẻ rúng
Mà người hửu ý cũng phôi phai
Của phàm nỡ hỏi chàng mờ mắt
Kiếp tục chẳng buồn khách lãng tai
Duyên phận trăm năm là mối chỉ
Hiên khuya bóng nhạn cảm thông hoài.

Lê viên Ngọc Lâm Đồng
xướng

NHỚ HOÀI

Vốn ngọc thì ai chẳng khác ai
Muốn cho bóng loáng nhớ lau mài
Mong đừng sắc nọ thêm tàn tạ
Chớ để hương này phải úa phai
Cửa tục thiếu gì chàng tỏ mắt
Nẻo phàm còn chán ả tinh tai
Cứ mời thiên hạ cùng chiêm ngưỡng
Trăm họ gần xa sẽ nhớ hoài.

           Tranngo mến họa


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét