Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

VẦNG ĐÔNG TÌM BẠN

Tiếng vạc lay trời gọi cút côi
Hơi đông lại nhói phía lưng rồi
Qườ tay lót gối chêm đầu lệch
Dỗ khúc ru đời nuốt mộng trôi
Nửa xót tình duyên tan giữa cuộc
Phần thương nấm cỏ lạnh bên đồi
Ai đang buốt giá vì cô quạnh
Thơ mở xin cùng hoạ với tôi

TRƯƠNG ĐÌNH ĐĂNG (ĐÀ NẴNG)

ĐÀN KHUYA
Đàn khuya ai nhấn điệu đơn côi
Trầm bổng du dương thảm quá rồi
Xót nỗi thân bèo cơn sóng dạt
Thương tình phận bọt giữa dòng trôi
Duyên xưa gởi lại bên sườn núi
Nợ cũ trao em dưới ngọn đồi
Đông đến lạnh lùng thêm quạnh vắng
Rừng chiều thấp thoáng một mình tôi

TRẦN NGỘ

TIẾNG RAO ĐÊM

Rao đêm nức nở giọng mồ côi
Rét buốt chực vây kẻ chợ đời
Hiện tại quả chiêu oằn phận gánh
Tương lai nghiệp dẫn rướn đời trôi
Tản cư lạc mẹ ngay bên hẽm
Sơ tán mất cha cạnh mé đồi
Ai hởi ! thấu cho đời quạnh quẽ
Khản hơi gọi nắng mảnh đời tôi.

LÊ ĐĂNG MÀNH (QUẢNG TRỊ)


HIU QUẠNH
Tháng ngày lây lất một thân côi
Có nuối tiếc chăng chuyện đã rồi
Dĩ vãng đắng cay đành số đẫy
Tương lai chua xót mặc đời trôi
Ngùi trông lá rụng trong cơn gió
Lặng ngắm hoa rơi phía cuối đồi
Đêm xuống lạnh lòng con sóng bạc
Trăng thềm đối ẩm tôi cùng tôi

QUANG NAM (THÀNH PHỐ:HỒ CHÍ MINH)

2 nhận xét: