Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2014

ĐÀ LẠT MÙA ĐÔNG

ĐÀ LẠT MÙA ĐÔNG (Thơ mời hoạ)

Đông về Đà Lạt tuyết đầy rơi
Gió thổi thông reo lạnh quá trời
Sương nhuộm tháp đền trông tịch mịch
Mưa phùn phố núi đứng chơi vơi
Đôi chòm mây mỏi trôi lơ lững
Vài bóng chim chiều liệng lả lơi
Liễu đỏ ru hồn bên thác bạc
Chuông chùa ngân vọng khắp nơi nơi

Trần Ngộ 

MÙA ĐÔNG PHỐ NÚI (Bài hoạ 1)

Phố núi đông rồi lạnh tuyết rơi
Hàng thông chẳng giữ cánh chim trời
Núi Bà mây phủ còn cô quạnh
Thác Cậu sương chằng hết lý lơi
Bên dáng người đi nào nhớ hết
Giữa đường phố lết để buồn vơi
Rượu cần chếnh choáng đêm tàn vội
Rung tiếng chuông lòng ấm mọi nơi

Cụ:Phan Tự Trí ( Biên Hoà Đồng Nai)

ĐÀ LẠT CHIỀU TÍM (bài hoạ 2 )

Cao nguyên hiu hắt gió sương rơi
Đà Lạt chiều buông tím mịt trời
Khu chợ lô nhô người thấp thoáng
Bờ hồ vắng vẻ bóng chim vơi
Chuông ngân lắng đổ buồn tầng thẳm
Nhạc đệm vang dồn rộn ý lơi
Lữ khách nôn nao tình mỏi đợi
Quê nhà phố núi vẫn là nơi

Bác :Hải Rừng (Thành Phố: Hồ Chí Minh)
MỘT NGÀY ĐÔNG (bài hoạ 3 )
Đêm qua đầu xóm lá bàng rơi
Bấc dẫn đầy mây kéo thấp trời
Con trẻ đi đường khăn áo kín
Người già giữ bếp ấm trà vơi
Mưa thi rả rích chơi tung bụi
Gió cứ lách luồn rúc tận nơi
Bảo hộ sức đời giờ đã sẳn
Trên đồng vun xới vẫn không lơi

Cụ :Trần Như Tùng (Phú Thọ)

ĐÀ LẠT (Bài hoạ 4)

Năm này đông đến tuyết không rơi
Chỉ có sương giăng ngập đất trời
Buổi sáng bình minh chào chậm chạp
Xế chiều tia nắng lặn dần vơi
Cỏ hoa trễ nãi như hoài mộng
Tung bách lao xao mãi chẳng lơi
Từng vạt dã quỳ bên dốc vắng
Suối khe ẩn hiên một vài nơi

Cụ :Sông Thu (Thành Phố: Hồ Chí Minh )


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét