LỠ LÀNG (Thơ mời hoạ)
Dại gì bỏ lược với quên trâm
Dẫu nợ duyên xưa đã lỡ lầm
Chỉ thắm xe lơi đừng ủ rũ
Tơ hồng buộc chặt khỏi trầm ngâm
Về ôm cội quýt cho cam dạ
Chớ níu cành đào để khổ tâm
Phận gái đục trong tuỳ bến nước
Cớ chi em lại cứ than thầm
Trần Ngộ
LỠ LÀNG
Duyên nợ lỡ làng gãy chiếc trâm
Bởi tuân gia pháp để ai lầm
Phận con trái ý đâu bè thả
Thân gái sai lời bỏ rọ ngâm
Ân ái bên bòng vui gượng gạo
Gối chăn thiếu quýt nhớ âm thầm
Mười hai bến nước dù trong đục
Chuyện cũ qua rồi nhắc bận tâm
Trương Đình Đăng (Đà Nẵng)
LÃO GIÀ HOANG
Lược nhà sẳn có thích thêm trâm
Cơm phở thường xuyên khó biện lầm
Thấy bưởi đầu vườn ưa với hái
Nghe cua dưới biển muốn mò ngâm
Soi gương tóc bạc không mò trí
Thấy trước đời đen chẳng tới tâm
Vẫn biết đâu còn tơ để nhả
Nhưng lòng giục giã khúc âm thầm
Trương Văn Luỹ (Bình Thuận)
THỜI MỚI NẬY
Nhắc chi cái thuở mới cài trâm
Tuổi nhỏ làm sao tránh lỗi lầm
Tình thắm rộn ràng tim nhẹ mở
Người xa ray rứt khúc sầu ngâm
Bao lần trắc trở còn vương vấn
Một tối hững hờ chẳng bận tâm
Duyên mới nhạt phai hình bóng cũ
Chừ đây nhớ lại bổng quê thầm
Thy Lệ Trang (Huê Kỳ)
SỐ PHẬN HẨM HIU
Lược biếng chải đầu bỏ chiếc trâm
Bơ phờ tóc rối hận sai lầm
Đớn đau nhẹ da buồn đang đọng
Xa xót cả tin tủi vẫn ngâm
Trăn trở đêm ngày sao khổ tứ
Nghĩ suy năm tháng thật lao tâm
Con đò còn cắm sào trông đợi
Số phận hẩm hiu muốn khóc thầm
Lê Trưởng Hưởng (Hà Nội)
RẠNG CHỮ TÂM
Mái tóc gọn gàng bởi cái trâm
Yêu đương chọn lựa chớ sai lầm
Vui chơi phải nhớ đừng sa đoạ
Xướng hoạ bình thơ phải biết ngâm
Ân ái vợ chồng tình gắn bó
Dịu dàng đôi lứa nghĩa âm thầm
Cháu con thành đạt gia phong rạng
Hậu duệ muôn đời rạng đức tâm
Hồ Hắc Hải (P4 Q8 thành phố :Hồ Chí Minh)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét