VU LAN NHỚ MẸ (thơ thỉnh mời hoạ)
Vu lan trăng sáng tựa như gương
Nhớ mẹ ngày xưa cảnh đoạn trường
Nắng cháy mắt loà lo cuốc ruộng
Mưa dầm bụng đói vẫn làm nương
Sớm hôm nào quản mùa đông giá
Tần tảo không nề buổi gió sương
Canh một chưa nằm năm đã dậy
Cù lao chín chữ nặng khôn lường
Trần Ngộ
BẬC MẪU NGHI
Nền nếp bao đời chói tợ gương
Đảm đang còn ngậm chữ can trường
Lên non chung sống bao cơn lũ
Xuống núi dưỡng chăm bấy vạt nương
Cày cấy phơi thân nào ngại gió
Gieo trồng dầm mạng nỏ nề sương
Mẫu nghi tứ đức ngời công hạnh
Giữ đạo viên dung chẳng thể lường
Lê Đăng Mành (Quảng Trị)
ƠN SINH THÀNH
Tháng bảy trăng rằm sáng tựa gương
Vu Lan nhắc đến xót can trường
Trẻ thơ bú mớm bồi thân xác
Khôn lớn giang hồ bỏ ruộng nương
Tảo tiêt cha dồn bao trí lực
Nuôi đời mẹ trải mấy phong sương
Sinh thành dưỡng dục công ơn ấy
Biển rộng trời cao khó sánh lường
Trương Đình Đăng (Đà Nẵng)
VẮNG MẸ
Trăng lặn buồn hiu dạt bóng gương
Hồn đi xa lắm những canh trường
Nhà im chẳng biết còn trên bãi
Ngõ vắng chưa về hẵn cuối nương
Nhớ buổi trưa hè chan trận nắng
Suốt mùa đông giá phủ màn sương
Trọn đời gian khổ oằn vai gánh
Để phước cho con mẹ đặng lường
PHAN TỰ TRÍ (Thành phố:Biên Hoà)
CÔNG ĐỨC SINH THÀNH
Công đức sinh thành đẹp tấm gương
Biết bao vất vả những đêm trường
Đời cha quân ngũ ra tiền tuyến
Phận mẹ trôi tròn bám ruộng nương
Trận mạc người đi nghìn gió bụi
Gia đình kẻ ở cảnh dầm sương
Cần lao nuôi dưỡng con khôn lớn
Phụ mẫu nghĩa ân nặng khó lường
HỒ TRỌNG TRÍ
Y ĐỀ
Mẹ cha công đức sáng hơn gương
Ngày tháng nuôi con khổ dặm trường
Cuôc sống kinh doanh đâu có ruộng
Quanh năm buôn bán chẳng cần nương
Ngồi nơi mát mẻ phất phơ gió
Đứng ở thềm nhà nào sợ sương
Tạo hoá hên xui không biết trước
Trời cho phú quý chớ đong lường
TÂM NGUYỆT (Công Duận Quảng Trị)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét