HỮU HẠN
Bao năm lăn lộn giữa trường đời
Nay tuổi về già lão quyết chơi
Sáng rượu sâm banh bò nhúng giấm
Chiều bia đông lạnh vịt om hơi
Một cằm râu bạc chen nhau mọc
Mấy cội răng mòn thỉnh thoảng rơi
Mới biết thân người là hữu hạn
Cớ chi ông lại cứ than trời !
Trần ngộ
HỮU THƯỜNG
Bảy chục năm dư sống với đời
Lo đường giáo dục chẳng ăn chơi
Cao lương mỹ vị nào tham muốn
Thanh đạm rau cà cốt dưỡng hơi
Gối mõi răng mòn thân uể oải
Việc quên óc lẫn trí dần vơi
Anh em bao kẻ chầu tiên tổ
Lão cũng ung dung thuận lẽ trời
Thầy Hồ Trị (hoạ)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét