HẠN (Thơ mời hoạ)
Trời cao xanh thẳm chẳng vòm mây
Hạn nực ban đêm nắng cháy ngày
Giàn mướp hoa tàn không bướm lượn
Cụm lan úa nhuỵ vắng ong bay
Âú nhi sởi mọc lên tràn mắt
Gìa lão ghẻ lây lở khắp tay
Giành dụm mấy ngàn đi bệnh viện
Gạo trong hủ hết chạy quanh vay
ĐỘC HÀNH
Đồng Nai
NGÀY HẠ
Nam lào cỏng nắng thổi tan mây
Nung nóng thân em suốt tháng ngày
Đàn cá quanh hồ không muốn lượn
Bồ câu trên tổ chẳng buồn bay
Ruộng khô đạp nước mòn đôi cẳng
Đất nẻ lôi gàu rát cả tay
Hạn hán trời làm quê mẹ khổ
Cạn chồ ra ngoại vợ mà vay !
Trần ngộ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét