THA PHƯƠNG
Mỗi độ đông về lại nhớ quê
Lòng luôn mong ước muốn quay về
Giọng quyên thưa nhặt sinh ngao ngán
Tiếng cuốc rã rời khiến chán chê
Mảnh đất trú chân đầy hiểm trở
Cuộc đời phiêu bạt lắm nhiêu khê
Đắng cay gian khổ đành cam chịu
Lạc bước quê người dạ tái tê
TRẦN VĂN HẠNG (QUẢNG TRỊ)
THƯƠNG QUÊ
Đêm nằm không ngủ nhớ thương quê
Lâu lắm mà nay chưa được về
Giàu có thân người ai tán thưởng
Nghèo hèn phận khách mặc khen chê
Trăng khuya một mảnh treo đầu núi
GIó lạnh từng làn thổi dưới khê
Xin hẹn một ngày vui hội ngộ
Dù không mốt nọ cũng mai tê
TRẦN NGỘ
HẸN VỚI QUÊ
Tết đến nao lòng quặn nhớ quê
Phải chi có cánh để bay về
Áo cơm no đói nào ai biết
Ân nghĩa hững hờ lắm kẻ chê
Trót đã bôn ba miền khách địa
Cam đành luân lạc miệt sơn khê
Vái cùng tiên tổ xin tha tội
Mai chẳng kịp về hẹn mốt tê
TRƯƠNG ĐÌNH ĐĂNG (ĐÀ NẴNG)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét