DUYÊN NỢ
Một lòng duyên nợ với giòng sông
Cô lái đò xưa vội lấy chồng
Bến hẹn còn vương lời mộng ước
Trăng thề sâu nặng buổi chờ trông
Người đi bỏ lại sầu thương nhớ
Kẻ ở mang theo cảnh lạnh lùng
Gạt lệ tình ơi rằng số phận
Trọn đời gắn bó mối tình chung
Thanh Phong (Lê chí Phóng)
ĐỊNH MỆNH
Đò chiều chuyến cuối đã sang sông
Lỡ cuộc tình em chuyện vợ chồng
Cô gái ngày xưa đành lỗi hẹn
Khách về độ ấy cứ ngồi trông
Phương xa ai vội quên thề ước
Chốn cũ ta đang mãi kiếm lùng
Có phải duyên trời hay định mệnh
Để rồi hai đứa gánh sầu chung
Trần Ngộ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét