Đào mai hé nụ tiễn đông già
Thấm thoát xuân rồi xuân lại qua
Không pháo thôi đành quên nếp cũ
Còn mai vẫn mãi thắm duyên xa
Tưng bừng cảnh vật vờn mây trắng
Rực rở vườn xuân bướm ghẹo hoa
Mặc kẻ tri âm vui viễn xứ
Không buồn trà ẩm một mình ta
TRÙNG DƯƠNG CAO XUÂN YẾN
Mời họa
GIỌT CHIỀU
Rêu phong xanh thẩm cội mai già
Đã trãi mấy mùa mưa nắng qua
Tết đến tương tư duyên nợ cũ
Xuân về thổn thức nghĩa tình xa
Sương đeo lóng lánh trên chùm lá
Tuyết đọng long lanh dưới cánh hoa
Thánh thót đầu cành chim mách lẻo
Giọt chiều xuống vội lạnh hồn ta
trân ngô
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét