Khói tỏa hương thơm ngát tận trời
Khóc cha thương mẹ lệ tràn rơi
Mẹ ơi! cha đã về đoàn tụ
Trần thế con làm kẻ cút côi
Vời vợi công cha dường biển thái
Trùng trùng nghĩa mẹ tựa non khơi
Từ đây trời đất cách xa mãi
Cánh cửa Càn Khôn đóng lại rồi !
chú thích: Càn; trời
Khôn; đất
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét