KHOẢNG TRỜI RIÊNG
Biết lòng đã hết vấn vương
Mà răng tôi mãi nhớ thương một người
Nhớ môi thuở ấy em cười
Nhớ ngày gặp gỡ nhớ lời em trao
Chừ em đang ở phương nào ?
Mưa khuya từng giọt lạnh vào hồn thơ
Trần Ngộ